NHẬT KÝ TRĂNG
VỠ…
Xin chúc em luôn lạc quan và có nhiều nghị lực vươn lên trong cuộc sống.
16/4/….:
Tôi quen em trong dịp đi tập huấn tại một huyện vùng sâu. Em là bạn cùng phòng
với Thanh (vợ của Hải, người cùng đi công tác với tôi). E không còn nhỏ nữa nên
sau khi giới thiệu chúng tôi bắt chuyện rất nhanh. Tôi không ngờ em là người mà
trước đó tôi mới thoáng thấy, lúc đang cười chào Hải. Nụ cười như thoáng hiện,
thật lung linh làm sao! Tôi cảm giác như có luồng điện xẹt qua người.
Khi bàn tính chuyện ăn tối, tôi nghĩ để có dịp được gần gũi với em nhiều hơn nên tôi quyết định về nhà một người bạn tổ chức nấu ăn. Cả bữa tiệc hôm đó tôi và em như là nhân vật chính, ai cũng ghép tôi với em. Hôm đó em mặc quần lửng để lộ đôi chân dài, dáng cao thanh thoát. Em cũng thật tự nhiên ngồi bên tôi, cũng săn sóc nhau, cùng đùa giỡn nên bữa nhậu rất vui. Sau đó tôi và Hải rủ cả bọn đi hát karaoke, ở huyện miền núi nghèo này cũng chẳng có trò chơi giải trí nào khác. Chúng tôi hát cho nhau nghe những bài hát quen thuộc. E và tôi chọn những bài song ca để cùng hát. Chúng tôi thật sự có một buổi tối đầy kỹ niệm và vui vẻ.
22/4/….: Tôi xuống lại huyện để tiếp tục với các lớp tập huấn còn lại. Hôm ấy tự nhiên không có chuyến xe nào vcaof huyện nên tôi phải bắt xe đến ngã ba BD. Chiều, trời mưa như trút nên chẳng còn chuyến xe nào vào nữa, xe ôm cũng không muốn đi. Tôi dự định quay về lại thành phố rồi mai xuống nhưng sợ ngày mai không có ai đứng lớp và như đã hẹn trước các bạn của DS đã làm đồ nhậu tại nhà MH chờ tôi từ chiều. May quá, trong lúc uống café chờ hết mưa, tôi làm quen với một người cũng đang chờ xe cơ quan vô huyện. Và không những được quá giang mà tôi còn được mời đi ăn tối tại nhà hàng sang trọng. Tôi có mời mấy người đó tham gia giao lưu với mấy cô bên bệnh viện nhưng có lẽ họ thấy ngại nên hẹn dịp khác.
Tôi vào đến nhà MH thì bữa tiệc vừa bắt đầu. Chỉ có BV và tôi, còn lại toàn phụ nữ. Nhà MH không có người lớn nên chúng tôi cứ vui đùa thoải mái. Và cũng theo thường lệ, tôi lại mời cả bọn cùng đi hát karaoke. Chúng tôi lại cùng song ca những bản tình ca quen thuộc cho đến nửa đêm.
25/4/….: Chiều thứ 7, xong đợt tập huấn tôi và Hải chia tay với mấy cộng sự tại nhà BSH. Chúng tôi chỉ uống vài lon bia rồi vội vã ra BD để về TP cho kịp chuyến xe. Khi đến nhà Thanh, định để Hải ở lại đó tôi ra đón xe buýt về thì em gọi mời ở lại chơi. Ba mẹ Thanh đã làm gà chiêu đãi, nên tôi không từ chối được. Hôm đó em bắt tôi phải đến nhà đón nhưng tôi hơi ngại nên đứng trước nhà gọi điện. Em thấy tôi và bảo vào nhà. Tôi chào mẹ em đang đứng bán hàng và chở em lên nhà Thanh. Em có vẻ rất vui, em nói ở BD em tự nhiên với tôi hơn trong huyện. Hôm đó em ăn chay, chỉ chấm bánh tráng với xì dầu. Thấy em không tham gia món nào nên tôi cũng tranh thủ làm vài lon rồi rủ cả nhà đi uống café. Em đưa tôi xuống quán nhạc sống gần đèo, đó là một quán nhạc sống rộng có vườn cây cảnh thơ mộng, thoáng mát. Chúng tôi vừa uống nước vừa xem người ta hát cho nhau nghe, nhảy với nhau. Tối đó thật bất đắc dĩ, tôi phải ngủ lại nhà vợ Hải. Sáng hôm sau em mời tôi ăn sáng nhưng do Thanh vào trực ở BV huyện nên tôi hẹn dịp khác và lên xe buýt về TP.
12/5/….: Tôi được giao nhiệm vụ chỉ đạo CD tại huyệntrong 10 ngày. Tôi đi xe máy, mới đến thị trấn KT thì bị CAGT xử phạt vì chạy quá tốc độ. Thực ra lâu quá tôi mới đi xe máy ra ngoài thành phố nên không để ý bản hướng dẫn tốc độ. Và thực tình cũng khó chạy với vận tốc dưới 40Km/h khi xe đi vào thị trấn. Đúng ra CAGT giữ xe lại vì vượt trên 20% giới hạn cho phép, tôi viện lý do phải có mặt để triển khai chiến dịch nên họ mới cho đi. Xuống đến BD đã gần trưa, tôi rủ em đi uống café, em đưa đến quán mà bạn bè em thường lui tới. Chỉ có 2 đứa ngồi với nhau, em mặc áo sơ mi carô với mái tóc trước mới cắt ngắn trông thật ngồ ngộ. Tôi không nhớ đã nói chuyện gì với nhau mà nhiều thế, thời gian trôi thật nhanh. Đến trưa tôi rủ em và 1 người bạn đi ăn trưa rồi vô huyện. Tôi nhờ BSC và YSH một số công việc vì đang xây nhà dang dở. Khi trở ra BD, tôi rủ thêm MH và M cùng đi. Em đãi chúng tôi bánh bèo và sau đó đi nhậu chim cút nướng với rượu nếp. Tôi cảm thấy không hào hứng lắm vì chỉ có mình tôi là con trai, mặc dù các bạn gái vẫn uống rất nhiệt tình. Nhậu vừa tới, cả bọn rủ nhau đi hát karaoke đến nửa đêm. Tôi đưa em về, hai đứa đứng trước nhà nói chuyện một lúc nữa. Em muốn tôi ở lại mai về nhưng tôi phải về vì không mang theo quần áo, cả ngày đi bụi bặm với lại ở nhà còn quà nhiều việc phải làm mà. Tối đó em rất lo lắng cho tôi và có uống quá nhiều bia rượu đi xe không an toàn. Tôi rất xúc động. Trước khi đi tôi xiết chặt tay em và hôn vội vàng lên mái tóc. Mùi hương nồng nàn, cảm xúc ngây ngất không quên.
02/6/….: Hai hôm rồi tôi không gọi điện hay nhắn tin cho em, buổi tối chờ em ăn cơm xong tôi gọi điện nói chuyện. Em nói muốn về BD, tôi bực mình nói: “sao em không về luôn đi, khỏi vô đó nữa”. Em nghẹn lời không nói. Em khóc... Tôi cúp máy, hẹn tí nữa gặp lại. Các bạn cùng phòng nhắn tin cho tôi liên tục, bảo tôi phải dỗ. Tôi phân tích cho em thấy muốn xin việc phải chịu khó như thế nào. Em chấp nhận nghe lời tôi ở lại. Tính em thật bất thường như vậy đó, tâm trạng một ngày có thể thay đổi 4 lần nên tôi đặt em là DS 4 mùa! Em có cảm giác hài lòng vì cái tên này đã phản ánh được phần nào tính cách của em.
03/6/….: Em nói mấy hôm nay đêm nào cũng nhậu, không có men là em ngủ không được. Đêm nay em cũng nhậu với mấy bạn cùng phòng, không hiểu sao em gọi điện cho tôi liên tục, tâm sự với tôi rất nhiều. Có lẽ em thấy sự quan tâm của tôi có lý, chắc hôm qua đến giờ em suy nghĩ về những lời nói của tôi đã gợi lên ánh đèn le lói cuối đường hầm.
09/6/….: Đúng như tôi dự đoán, em đã lạc quan hơn. Nói như các bạn thân của em: “thấy có vẻ quyết tâm lắm”. Đầu tuần em vào lại huyện, giọng vui vẻ em thông báo với tôi là đã nghe lời tôi mà vào làm việc đều đặn hơn. Em còn đòi tôi phải có khen thưởng nữa.
10/6/….: Sau khi dạy xong ở một huyện kề đó, chúng tôi liền sang huyện của em. Lấy phòng ngủ ở nhà khách và tắm rửa xong, chúng tôi xuống bệnh viện rủ DS và mấy người bạn của em đi nhậu. Tôi đã hứa sẽ mang xuống thưởng em chai rượu nếp và cơm cháy chiên vì em đã nghe lời tôi mà đi làm đều đặn. Tối hôm trước tôi đã gọi điện dặn đi dặn lại Hải mua giùm nhưng do tối đó mẹ Hải tụt huyết áp đột xuất nên tôi đành nhận lỗi thất hứa vậy.
Sau vài chai bia ở quán, chúng tôi rủ nhau đi hát karaoke. Mọi người đều vào phòng, riêng DS thì ra ngoài. DS nói do uống bia nên chóng mặt muốn ở ngoài cho tỉnh lại. Tôi cảm thấy không vui khi DS không tham gia nên cũng bỏ ra trước để nói chuyện với em.
Trước sân quán, có vườn hoa và mấy cây cảnh rất thơ mộng. Buổi tối thật êm ả, vắng lặng, mát mẻ, men bia ngây ngất. Tôi còn nhớ, đêm ấy ánh trăng muộn màng tuôn chảy khắp nơi, len lõi qua những tán lá rợp trong vườn và hắt bóng vào chúng tôi thứ ánh sáng lung linh mờ ảo. Chúng tôi đứng sát bên nhau, mùi hương từ da thịt em thật quyến rũ… Tim tôi đập mạnh loạn xạ từng hồi, cổ họng như nghẹn lại, người nóng ran lên. Tôi nắm lấy bàn tay trắng ngần của em bóp nhẹ. Bàn tay thật ấm áp nhưng hơi chai sần vì làm lụng vất vả. Những ngón tay đan xen nhau tạo thành 2 mảng màu đen trắng. Đã có lần em ví von so sánh 2 màu da khác biệt khi chúng tôi nắm tay nhau. Cho đến lúc này tôi vẫn chưa hiểu em nghĩ gì về mình. Muôn đời thế giới con gái thật khó hiểu và luôn luôn bí ẩn. Chỉ biết rằng em có cảm tình với tôi, em đã nhiều lần cho tôi cơ hội chở em đi chơi. Chúng tôi đã tâm sự với nhau rất nhiều. Tôi biết em đang có tâm sự buồn nên tôi luôn luôn an ủi, động viên em. Em cũng đã từng nói cảm giác lần đầu tiên gặp tôi khác với những người đàn ông khác, rồi khi tôi nhìn em là em thấy không được bình thường, rồi… Còn bây giờ chỉ có hai đứa và ánh trăng làm sao tôi có thể kiềm chế được mình. Dưới ánh trăng em cũng là một ánh trăng với đôi mắt buồn dịu vợi càng gợi trong tôi khao khát nồng nàn. Hai mảnh thực và hư lung linh biến ảo trong mắt tôi làm tôi choáng ngợp âm u trái đắng.
Bất ngờ, DS đề nghị tôi bắt gió. Tôi như không tin vào tai mình nữa. Sau phút lặng đi vì bối rối, tôi vội vàng đưa 2 tay lên khuôn mặt diễm kiều yêu dấu của em mà xoa bóp một cách âu yếm, nhẹ nhàng hết chổ này đến chổ khác. Em hình như vẫn tự nhiên hòa nhập cùng tôi. Khi em bảo thôi thì tôi như không kiềm chế được nữa…
Xung quanh chỉ có 2 đứa, nên tôi mạnh dạn ôm em và nhẹ nhàng hôn lên trán, lên tóc và lên má em. Em như không phản ứng gì, tôi tiếp tục đặt môi lên cổ em. Em run lên và như một phản xạ, môi tôi lần tìm môi em...
Trong bóng mờ của ánh đèn vàng trước sân có tiếng bước chân ai đó đi ra, em khẽ nói: “bỏ em ra, người ta thấy kìa”. Rồi em quay ra sau và ngồi trên ghế đá gần đó. Tôi ngồi xuống theo em và cảm xúc như cứ dâng trào lên. Rồi không giữ mình được nữa, bất chợt tôi ôm ghì lấy em, đặt đầu em lên đùi mình và môi tôi lại lần tìm đến môi em và hôn em thắm thiết, điên cuồng, ngột ngạt bức phá…
Em như sực tỉnh, bật dậy. Sự vội vàng vồ vập làm em thất vọng, hương không đủ men cho rượu nồng cháy. Trăng lung linh vỡ ra từng mảnh mơ hồ, biến ảo ngạo nghễ và thách thức. Em trách tại sao tôi đối xử với em như vậy. Tôi còn chưa hết bàng hoàng vì xúc động, liền vội vàng xin lỗi. Em đòi bỏ về nhà, tôi ngăn lại. Em bật khóc… Ánh trăng lênh loáng tuôn chảy, những mảnh vàng phù du như sương khói đổ vỡ ngập ngụa dưới chân tôi.
Tâm trạng tôi hoảng loạn nhiều cảm xúc xen lẫn. Vừa có cảm giác thỏa mãn vừa như vô tình rơi vỡ một cái gì rất đáng giá. Tâm hồn tôi rệu rã nỗi buồn. Tôi biết mình không thể tìm lại được phút giây thiêng liêng dưới ánh trăng. Tất cả đã khép lại. Cả lời sám hối khẩn cầu cũng đâu còn ý nghĩa. Sự xuẩn ngốc vụng dại không xứng với sự trong sáng của em. Những điều dung tục phàm trần không thể bày biện dưới ánh trăng bích thủy. Hụt hẫng, mất mát, ngoài trăng ra có ai làm chứng cho tôi đây.
Chúng tôi vào phòng karaoke, hát cho nhau nghe, cùng nhảy với bạn bè. Em ngồi im, không nói chuyện với tôi nữa, không tham gia bất cứ sinh hoạt nào. Tôi đã hát tặng em một bài hát rất dào dạt tình cảm như để xin lỗi nhưng có vẻ em không thèm để ý. Chúng tôi đi ăn khuya, em vẫn đi cùng nhưng không nói một lời nào nữa.
H …
!
Sau cái
đêm đầy ám ảnh như em nói đó, trấn tĩnh lại anh thấy mình thật có lỗi, không
xứng đáng với sự trong sáng của em. Anh thật ngu ngốc, đánh rơi một tình cảm
mình đáng trân trọng. Bây giờ tất cả đã xảy ra, anh không muốn bào chữa cho mình
nhưng vẫn thấy dày vò khôn nguôi. Có phải chăng vì hoàn cảnh quá lãng mạn, đồng
lõa, đẩy đưa, để anh xử sự với em như thế. Nhưng nếu như em không cho anh cơ hội
thì… Anh ngồi hình dung lại trình tự sự việc để mong tìm ra lời giải đáp cho tâm
trạng bức xúc, vội vàng của mình. Nhưng quan trọng hơn hết anh xin gửi lại cho
em để sau khi đọc xong, may ra em có tha thứ phần nào cho anh không? Để cho anh
bớt khổ sở, dày vò…
Và như sau này em đã tự thú nhận, chúng ta đã vội vã, đã không làm
chủ được mình. Thực ra chúng ta đã cố tự lừa dối mình, cố lẫn mình trong cảm xúc
tự tạo ra để hòng quên đi thực tế khổ đau mà định mệnh mang lại. Những gì anh
làm cho em không chứng tỏ tình cảm của anh dành cho em mà chỉ là những giây phút
thỏa mãn điên cuồng và lãng quên. Nhưng dù sao trong anh, đó cũng là một kỹ niệm
đẹp và khó quên.Xin chúc em luôn lạc quan và có nhiều nghị lực vươn lên trong cuộc sống.
Anh,
bschảnh
Khi bàn tính chuyện ăn tối, tôi nghĩ để có dịp được gần gũi với em nhiều hơn nên tôi quyết định về nhà một người bạn tổ chức nấu ăn. Cả bữa tiệc hôm đó tôi và em như là nhân vật chính, ai cũng ghép tôi với em. Hôm đó em mặc quần lửng để lộ đôi chân dài, dáng cao thanh thoát. Em cũng thật tự nhiên ngồi bên tôi, cũng săn sóc nhau, cùng đùa giỡn nên bữa nhậu rất vui. Sau đó tôi và Hải rủ cả bọn đi hát karaoke, ở huyện miền núi nghèo này cũng chẳng có trò chơi giải trí nào khác. Chúng tôi hát cho nhau nghe những bài hát quen thuộc. E và tôi chọn những bài song ca để cùng hát. Chúng tôi thật sự có một buổi tối đầy kỹ niệm và vui vẻ.
22/4/….: Tôi xuống lại huyện để tiếp tục với các lớp tập huấn còn lại. Hôm ấy tự nhiên không có chuyến xe nào vcaof huyện nên tôi phải bắt xe đến ngã ba BD. Chiều, trời mưa như trút nên chẳng còn chuyến xe nào vào nữa, xe ôm cũng không muốn đi. Tôi dự định quay về lại thành phố rồi mai xuống nhưng sợ ngày mai không có ai đứng lớp và như đã hẹn trước các bạn của DS đã làm đồ nhậu tại nhà MH chờ tôi từ chiều. May quá, trong lúc uống café chờ hết mưa, tôi làm quen với một người cũng đang chờ xe cơ quan vô huyện. Và không những được quá giang mà tôi còn được mời đi ăn tối tại nhà hàng sang trọng. Tôi có mời mấy người đó tham gia giao lưu với mấy cô bên bệnh viện nhưng có lẽ họ thấy ngại nên hẹn dịp khác.
Tôi vào đến nhà MH thì bữa tiệc vừa bắt đầu. Chỉ có BV và tôi, còn lại toàn phụ nữ. Nhà MH không có người lớn nên chúng tôi cứ vui đùa thoải mái. Và cũng theo thường lệ, tôi lại mời cả bọn cùng đi hát karaoke. Chúng tôi lại cùng song ca những bản tình ca quen thuộc cho đến nửa đêm.
25/4/….: Chiều thứ 7, xong đợt tập huấn tôi và Hải chia tay với mấy cộng sự tại nhà BSH. Chúng tôi chỉ uống vài lon bia rồi vội vã ra BD để về TP cho kịp chuyến xe. Khi đến nhà Thanh, định để Hải ở lại đó tôi ra đón xe buýt về thì em gọi mời ở lại chơi. Ba mẹ Thanh đã làm gà chiêu đãi, nên tôi không từ chối được. Hôm đó em bắt tôi phải đến nhà đón nhưng tôi hơi ngại nên đứng trước nhà gọi điện. Em thấy tôi và bảo vào nhà. Tôi chào mẹ em đang đứng bán hàng và chở em lên nhà Thanh. Em có vẻ rất vui, em nói ở BD em tự nhiên với tôi hơn trong huyện. Hôm đó em ăn chay, chỉ chấm bánh tráng với xì dầu. Thấy em không tham gia món nào nên tôi cũng tranh thủ làm vài lon rồi rủ cả nhà đi uống café. Em đưa tôi xuống quán nhạc sống gần đèo, đó là một quán nhạc sống rộng có vườn cây cảnh thơ mộng, thoáng mát. Chúng tôi vừa uống nước vừa xem người ta hát cho nhau nghe, nhảy với nhau. Tối đó thật bất đắc dĩ, tôi phải ngủ lại nhà vợ Hải. Sáng hôm sau em mời tôi ăn sáng nhưng do Thanh vào trực ở BV huyện nên tôi hẹn dịp khác và lên xe buýt về TP.
12/5/….: Tôi được giao nhiệm vụ chỉ đạo CD tại huyệntrong 10 ngày. Tôi đi xe máy, mới đến thị trấn KT thì bị CAGT xử phạt vì chạy quá tốc độ. Thực ra lâu quá tôi mới đi xe máy ra ngoài thành phố nên không để ý bản hướng dẫn tốc độ. Và thực tình cũng khó chạy với vận tốc dưới 40Km/h khi xe đi vào thị trấn. Đúng ra CAGT giữ xe lại vì vượt trên 20% giới hạn cho phép, tôi viện lý do phải có mặt để triển khai chiến dịch nên họ mới cho đi. Xuống đến BD đã gần trưa, tôi rủ em đi uống café, em đưa đến quán mà bạn bè em thường lui tới. Chỉ có 2 đứa ngồi với nhau, em mặc áo sơ mi carô với mái tóc trước mới cắt ngắn trông thật ngồ ngộ. Tôi không nhớ đã nói chuyện gì với nhau mà nhiều thế, thời gian trôi thật nhanh. Đến trưa tôi rủ em và 1 người bạn đi ăn trưa rồi vô huyện. Tôi nhờ BSC và YSH một số công việc vì đang xây nhà dang dở. Khi trở ra BD, tôi rủ thêm MH và M cùng đi. Em đãi chúng tôi bánh bèo và sau đó đi nhậu chim cút nướng với rượu nếp. Tôi cảm thấy không hào hứng lắm vì chỉ có mình tôi là con trai, mặc dù các bạn gái vẫn uống rất nhiệt tình. Nhậu vừa tới, cả bọn rủ nhau đi hát karaoke đến nửa đêm. Tôi đưa em về, hai đứa đứng trước nhà nói chuyện một lúc nữa. Em muốn tôi ở lại mai về nhưng tôi phải về vì không mang theo quần áo, cả ngày đi bụi bặm với lại ở nhà còn quà nhiều việc phải làm mà. Tối đó em rất lo lắng cho tôi và có uống quá nhiều bia rượu đi xe không an toàn. Tôi rất xúc động. Trước khi đi tôi xiết chặt tay em và hôn vội vàng lên mái tóc. Mùi hương nồng nàn, cảm xúc ngây ngất không quên.
02/6/….: Hai hôm rồi tôi không gọi điện hay nhắn tin cho em, buổi tối chờ em ăn cơm xong tôi gọi điện nói chuyện. Em nói muốn về BD, tôi bực mình nói: “sao em không về luôn đi, khỏi vô đó nữa”. Em nghẹn lời không nói. Em khóc... Tôi cúp máy, hẹn tí nữa gặp lại. Các bạn cùng phòng nhắn tin cho tôi liên tục, bảo tôi phải dỗ. Tôi phân tích cho em thấy muốn xin việc phải chịu khó như thế nào. Em chấp nhận nghe lời tôi ở lại. Tính em thật bất thường như vậy đó, tâm trạng một ngày có thể thay đổi 4 lần nên tôi đặt em là DS 4 mùa! Em có cảm giác hài lòng vì cái tên này đã phản ánh được phần nào tính cách của em.
03/6/….: Em nói mấy hôm nay đêm nào cũng nhậu, không có men là em ngủ không được. Đêm nay em cũng nhậu với mấy bạn cùng phòng, không hiểu sao em gọi điện cho tôi liên tục, tâm sự với tôi rất nhiều. Có lẽ em thấy sự quan tâm của tôi có lý, chắc hôm qua đến giờ em suy nghĩ về những lời nói của tôi đã gợi lên ánh đèn le lói cuối đường hầm.
09/6/….: Đúng như tôi dự đoán, em đã lạc quan hơn. Nói như các bạn thân của em: “thấy có vẻ quyết tâm lắm”. Đầu tuần em vào lại huyện, giọng vui vẻ em thông báo với tôi là đã nghe lời tôi mà vào làm việc đều đặn hơn. Em còn đòi tôi phải có khen thưởng nữa.
10/6/….: Sau khi dạy xong ở một huyện kề đó, chúng tôi liền sang huyện của em. Lấy phòng ngủ ở nhà khách và tắm rửa xong, chúng tôi xuống bệnh viện rủ DS và mấy người bạn của em đi nhậu. Tôi đã hứa sẽ mang xuống thưởng em chai rượu nếp và cơm cháy chiên vì em đã nghe lời tôi mà đi làm đều đặn. Tối hôm trước tôi đã gọi điện dặn đi dặn lại Hải mua giùm nhưng do tối đó mẹ Hải tụt huyết áp đột xuất nên tôi đành nhận lỗi thất hứa vậy.
Sau vài chai bia ở quán, chúng tôi rủ nhau đi hát karaoke. Mọi người đều vào phòng, riêng DS thì ra ngoài. DS nói do uống bia nên chóng mặt muốn ở ngoài cho tỉnh lại. Tôi cảm thấy không vui khi DS không tham gia nên cũng bỏ ra trước để nói chuyện với em.
Trước sân quán, có vườn hoa và mấy cây cảnh rất thơ mộng. Buổi tối thật êm ả, vắng lặng, mát mẻ, men bia ngây ngất. Tôi còn nhớ, đêm ấy ánh trăng muộn màng tuôn chảy khắp nơi, len lõi qua những tán lá rợp trong vườn và hắt bóng vào chúng tôi thứ ánh sáng lung linh mờ ảo. Chúng tôi đứng sát bên nhau, mùi hương từ da thịt em thật quyến rũ… Tim tôi đập mạnh loạn xạ từng hồi, cổ họng như nghẹn lại, người nóng ran lên. Tôi nắm lấy bàn tay trắng ngần của em bóp nhẹ. Bàn tay thật ấm áp nhưng hơi chai sần vì làm lụng vất vả. Những ngón tay đan xen nhau tạo thành 2 mảng màu đen trắng. Đã có lần em ví von so sánh 2 màu da khác biệt khi chúng tôi nắm tay nhau. Cho đến lúc này tôi vẫn chưa hiểu em nghĩ gì về mình. Muôn đời thế giới con gái thật khó hiểu và luôn luôn bí ẩn. Chỉ biết rằng em có cảm tình với tôi, em đã nhiều lần cho tôi cơ hội chở em đi chơi. Chúng tôi đã tâm sự với nhau rất nhiều. Tôi biết em đang có tâm sự buồn nên tôi luôn luôn an ủi, động viên em. Em cũng đã từng nói cảm giác lần đầu tiên gặp tôi khác với những người đàn ông khác, rồi khi tôi nhìn em là em thấy không được bình thường, rồi… Còn bây giờ chỉ có hai đứa và ánh trăng làm sao tôi có thể kiềm chế được mình. Dưới ánh trăng em cũng là một ánh trăng với đôi mắt buồn dịu vợi càng gợi trong tôi khao khát nồng nàn. Hai mảnh thực và hư lung linh biến ảo trong mắt tôi làm tôi choáng ngợp âm u trái đắng.
Bất ngờ, DS đề nghị tôi bắt gió. Tôi như không tin vào tai mình nữa. Sau phút lặng đi vì bối rối, tôi vội vàng đưa 2 tay lên khuôn mặt diễm kiều yêu dấu của em mà xoa bóp một cách âu yếm, nhẹ nhàng hết chổ này đến chổ khác. Em hình như vẫn tự nhiên hòa nhập cùng tôi. Khi em bảo thôi thì tôi như không kiềm chế được nữa…
Xung quanh chỉ có 2 đứa, nên tôi mạnh dạn ôm em và nhẹ nhàng hôn lên trán, lên tóc và lên má em. Em như không phản ứng gì, tôi tiếp tục đặt môi lên cổ em. Em run lên và như một phản xạ, môi tôi lần tìm môi em...
Trong bóng mờ của ánh đèn vàng trước sân có tiếng bước chân ai đó đi ra, em khẽ nói: “bỏ em ra, người ta thấy kìa”. Rồi em quay ra sau và ngồi trên ghế đá gần đó. Tôi ngồi xuống theo em và cảm xúc như cứ dâng trào lên. Rồi không giữ mình được nữa, bất chợt tôi ôm ghì lấy em, đặt đầu em lên đùi mình và môi tôi lại lần tìm đến môi em và hôn em thắm thiết, điên cuồng, ngột ngạt bức phá…
Em như sực tỉnh, bật dậy. Sự vội vàng vồ vập làm em thất vọng, hương không đủ men cho rượu nồng cháy. Trăng lung linh vỡ ra từng mảnh mơ hồ, biến ảo ngạo nghễ và thách thức. Em trách tại sao tôi đối xử với em như vậy. Tôi còn chưa hết bàng hoàng vì xúc động, liền vội vàng xin lỗi. Em đòi bỏ về nhà, tôi ngăn lại. Em bật khóc… Ánh trăng lênh loáng tuôn chảy, những mảnh vàng phù du như sương khói đổ vỡ ngập ngụa dưới chân tôi.
Tâm trạng tôi hoảng loạn nhiều cảm xúc xen lẫn. Vừa có cảm giác thỏa mãn vừa như vô tình rơi vỡ một cái gì rất đáng giá. Tâm hồn tôi rệu rã nỗi buồn. Tôi biết mình không thể tìm lại được phút giây thiêng liêng dưới ánh trăng. Tất cả đã khép lại. Cả lời sám hối khẩn cầu cũng đâu còn ý nghĩa. Sự xuẩn ngốc vụng dại không xứng với sự trong sáng của em. Những điều dung tục phàm trần không thể bày biện dưới ánh trăng bích thủy. Hụt hẫng, mất mát, ngoài trăng ra có ai làm chứng cho tôi đây.
Chúng tôi vào phòng karaoke, hát cho nhau nghe, cùng nhảy với bạn bè. Em ngồi im, không nói chuyện với tôi nữa, không tham gia bất cứ sinh hoạt nào. Tôi đã hát tặng em một bài hát rất dào dạt tình cảm như để xin lỗi nhưng có vẻ em không thèm để ý. Chúng tôi đi ăn khuya, em vẫn đi cùng nhưng không nói một lời nào nữa.
Đêm rất khuya, khuya vắng. Chúng tôi về đến nhà khách, ngọn đèn nhỏ
nhoi trước sân thắp lên lặng lẽ chờ kẻ đi về khuya khoắt chợt tắt. Chỉ còn ánh
trăng tuôn chảy. Tôi thấy mình như cạn khô đi, chất ngất đầy rẫy những tiếc nuối
chẳng định hình rõ ràng mà thực ra đầy nghi vấn, dày vò. Mùi hương nhà ai bỗng
thoang thoảng luyến nhớ. Tôi gửi tin nhắn xin lỗi nhưng em không trả lời. Tôi
thấy mình nhỏ nhoi, cô quạnh quá.
Trăng vẫn sáng, êm dịu
những ánh vàng phù du màu khói, thăm thẳm bồng bềnh đưa em vào cõi hư
vô…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét